Mở mắt ra là thấy Paris – bạn có muốn không
Mở mắt ra là thấy Paris – bạn có muốn không
Chiều hôm
qua, dự định sau giờ làm sẽ đi ăn uống với mấy người bạn đồng nghiệp trước khi
nghỉ vacation hơn 3 tuần. Ấy vậy mà trời không chiều ý, quất cho một trận mưa
thúi trời thúi đất làm kế hoạch vỡ mất. Vậy là ngồi văn phòng nấu mì gói ăn chờ
trời hết mưa chạy về thu xếp hành lý để ra sân bay. Trời cứ mưa hoài không ngớt,
tình thế bắt buộc phải đội mưa, lội nước về nhà… để rồi vội vàng xếp áo quần
vào vali, dọn sơ cái nhà, tắm rửa & đón taxi ra sân bay.
Thường
ngày, taxi dưới trước nhà tôi đầy ra đó vậy nhưng trời mưa nên mang hành lý xuống
nhà chẳng có một bóng taxi nào… gọi điện thoại đến Mai Linh, Vinasun… hãng nào
cũng bảo chờ báo hại tôi lo sốt vó vì sợ trễ giờ check in chuyến bay. Cũng may
nhờ ăn ở, một chiếc taxi chở khách về khu chung cư vừa đổ khách, tôi dzọt lên
& đi ra sân bay luôn.
Đi chơi,
hành lý tôi thường gọn nhẹ chứ hiếm khi mang theo gì nhiều đặc biệt là chuyến
đi này tôi đi qua khá nhiều nước. Ngoài việc ôm một mớ sách cho con mọt sách là
đứa em đồng hương bên Paris, chị làm chung nhờ gởi ít trái cây cho người thân…
nghe ít thì cũng nhận luôn vì hành lý mình cũng chưa hết ký. Ra đến sân bay,
nhìn hai thùng carton trái cây của chị ấy gởi mà tá hỏa tam tinh… gần 16kg nào
là măng cụt, mít, mãng cầu, sầu riêng… việc đã rồi không lẽ không nhận? cũng
may nhà chị ấy quen biết gì đó trong sân bay, chỉ cần một cuộc điện thoại, vậy
là mớ trái cây kia quá cước cũng được cho qua & tôi chờ đợi khâu kế tiếp,
kiểm tra hành lý. Bộ mặt giống quỷ của mấy tay kiểm tra hành lý không chịu nhận
thùng trái cây vì bảo là có sầu riêng bắt tôi phải năn nỉ hết lời rằng mọi thứ
đã gói ghém rất kỹ rồi, rồi nào là người nhà ở bên kia thèm lắm… cuối cùng hai
anh chàng ấy cũng cho qua nhưng rào thêm một câu: cho số điện thoại đây có chi
đi về hú đi nhậu một chầu trả công… bó chiếu chưa?
Do cái vụ
visa phải chờ đợi lãnh sự nên thành ra tôi book vé khá trễ. Không như đi Mỹ, cứ
lên phỏng vấn được hay không thì nói ngay & cho nguyên 1 năm ưa đi khi nào
thì đi cũng được. Đằng này mấy nước châu Âu cà chớn, nhận hồ sơ, bảo hồ sơ ok
được approve nhưng visa thì ngày nào có sẽ gọi phone đến lấy. Mà còn không cho
nguyên năm mà cho theo thời gian ngắn làm mình phải ngóng, cầm cái visa rồi mới
xếp lịch book mọi thứ. Thêm vào đó, tháng 7 tháng 8 là mùa hè ở châu Âu nên cái
gì cũng đắt đỏ… vậy là hứa hẹn cho một chuyến đi phải tiết kiệm hết sức!
Sau một hồi
lần mò với các hãng hàng không suốt nhiều đêm, cuối cùng cho dù ghét thằng VN đến
mấy cũng phải đi vì nó bay direct & giá vé so với hãng kia cũng ngang ngữa.
Quatar rẻ hơn chút nhưng transit & thay vì ủng hộ mấy tên đó thì ủng hộ VN
có lý hơn phải không?
VN bay lúc
gần 11h đêm, đến Paris là sáng sớm. Thật tình so với những lần bay với Eva,
Thai Airways, China Airlines, Singapore or Cathay… thì dịch vụ của VN nhà mình
quá chán! Phương tiện giải trí nghèo nàn, bữa ăn đạm bạc & tiếp viên cũng
nhiệt tình nhưng nụ cười sao mà gượng gạo quá, cách phục vụ chẳng nhiệt huyết
chút nào làm mình thấy khó mà trung thành với hãng này được nếu có dịp bay xa lần
sau.
Tính mình dễ
ngủ, nên lên máy bay là ngủ khò khò… lật cuốn truyện ra đọc được vài trang là
làm ngay một giấc đến khi người ngồi bên gáy to quá mới giựt mình tỉnh dậy để…
đi pee… xong rồi vào lại ngủ tiếp. Đến lúc tiếp viên gọi dậy ăn sáng là đã gần
đến Paris rồi.
6h sáng,
Paris hiện ra dưới làn mây mờ mờ qua khung cửa máy bay. Máy bay hạ cánh nhẹ nhành
trong tiếng vỗ tay bốp bốp của mấy du khách phương Tây làm tôi chợt giật mình…
ngoài kia, mặt trời Paris đỏ chót nơi đường chân trời chào mừng tôi đến với nước
Pháp.
Terminal 2E
của phi trường De Gaulle nơi VN & Air France hạ cánh đường đi loằn ngoằn khó chịu. Sân bay
thì to đùng mà lối đi chẳng theo trình tự gì lại phải lên tàu expres để đến
gate đến nữa nên theo tôi thì thua xa mấy sân bay ở châu Á mình như Hongkong,
KL hay Singapore… chẳng hạn. Làm thủ tục immigration ở sân bay bên này khá dễ,
không phải khai giấy tờ như mấy nước khác tôi đã từng đến. Visa Schengen thì
vào nước nào trước cũng được miễn là trong khối Schengen ấy chứ không nhất thiết
phải vào nước cấp visa cho mình đầu tiên như mấy người bạn hù tôi. Qua
immigration, lại phải loằn ngoằn tiếp mới đến nơi lấy hành lý. Hành lý tôi bị mở
ra check vì có mang trái cây… may mà mình lừa mấy tay hải quan đó rằng trái đó
là trái mít chứ không nói gì đến sầu riêng nên sau khi rọi qua máy, mấy tay Tây
mũi lỏ ấy cho đi… chứ không thì tiêu cái công xách sầu riêng qua rồi!
Vậy là tôi
đã đến Paris, điểm đến đầu tiên trong chuyến đi chơi dài ngày năm nay của mình.
Ghé uống ly café & ăn cái bánh ngọt cho đỡ đói của tiệm Illy café mới thấy
choáng vì giá cả của bên này. Cái bánh nhỏ xíu mà 1.8E, ly cà phê espresso giá
gần 4E. Ak ak, kiểu này chắc không dám uống café tiệm nữa luôn chứ nghe đồn là ở
downtown Paris, ly café đến những 9-10E kia!
Bây giờ tắm
rửa nghỉ ngơi tí rồi chiều nay bắt đầu khám phá Paris thơ mộng, bên này vào mùa
hè đêm đến muộn nên phải 9h hơn trời mới tối… vậy là mình có nhiều thời gian để
lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm Paris & các nơi khác. Giựt cái tựa bắt
chước Dương Thụy “ Nhắm mắt thấy Paris”, còn mình thì sau khi ngủ một giấc dài
từ Saigon qua, “ mở mắt đã thấy Paris”!
Tìm hiểu thêm về kinh nghiệm xin visa du lịch dubai
Trời Paris
giờ chỉ mười mấy độ nhưng có nắng rất đã... thấy giống Dalat quá chừng :)
Nguồn: Facebook: Thiện Nguyễn
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét